Chuyện Cảm Động

36. Tôi Yêu Người Thu Lượm Rác Nầy Biết Bao!

Tôi đã làm công việc này quá lâu rồi. Và tôi đoán mọi chuyện càng ngày càng xấu đi... Tôi không dám nói rằng mình làm công việc gì khó khăn cho lắm, nhưng việc đại diện cho chính phủ liên bang, đi từ nhà này sang nhà khác để hỏi những câu hỏi thì rõ ràng không phải là công việc đáng để thỏa lòng rồi. Lúc này đang là tháng tám. Trời nóng nực vô cùng. Và tôi lại phải đeo cà-vạt. "Xin chào, tôi là Bob Perks, chúng tôi hiện đang làm một cuộc thăm dò trong vùng này..."

36toiyeunguoithuluom lady 2408609 1280

"Xin lỗi, tôi không có thời gian! Chào ông!" ... Và "rầm", cửa đóng lại ngay trước mặt tôi, theo sau là tiếng khóa cửa lách cách. Bạn không thể tưởng tượng được bao nhiêu lần tôi nghe câu trả lời đó, và được đón tiếp theo cách đó.

Cuối cùng, tôi hiểu ra vấn đề, và lần này, tôi thay đổi câu chào như vầy, "Trước khi cô đóng cửa, tôi xin giới thiệu, tôi không đến để bán thứ gì cả, mà tôi chỉ muốn hỏi một vài câu hỏi về bản thân cô và cộng đồng quanh đây mà thôi." Một phụ nữ trẻ đứng trước cửa, dừng lại một chút, nhướng mắt lên có vẻ bối rối khi nghe tôi giới thiệu như vậy. "Chắc chắn rồi, mời ông vào. Xin lỗi vì nhà hơi bừa bộn... Ông biết đó, với đám trẻ nhà tôi thì ít khi nào mà nhà cửa gọn gàng cho được." Đây là một căn nhà cũ hơn so với nhà cửa trong vùng thung lũng này, nơi này là khu vực mà những người có thu nhập không cao có thể kiếm được một nơi trú thân tàm tạm. Với một vài vật dụng đơn sơ, căn nhà này có vẻ ấm cúng và thoải mái. "Tôi chỉ muốn hỏi thăm một vài câu hỏi ngắn về bản thân cô và gia đình. Mặc dù câu hỏi có vẻ hơi riêng tư một chút, nhưng tôi sẽ không đề cập đến tên của cô. Những thông tin này được dùng để..." Cô ta cắt ngang lời tôi, "Ông dùng một cốc nước lạnh nhé? Có vẻ như ông đã trải qua một ngày nhọc nhằn." "Ồ vâng, cám ơn cô." Tôi trả lời vồn vã. Vừa khi cô trở lại phòng khách với ly nước, một người đàn ông bước vào nhà. Đó là người chồng của cô. "Joe à, ông đây đến để làm một cuộc thăm dò."

Tôi đứng dậy và lịch sự giới thiệu mình. Joe cao và gầy còm. Khuôn mặt anh lộ vẻ khắc khổ và từng trải, mặc dù tôi đoán anh chắc đang trong độ tuổi hai mươi mấy mà thôi. Bàn tay anh chai sần, đó là bàn tay của người lao động chứ không phải người cầm bút viết nơi bàn giấy. Cô vợ nghiêng người và hôn nhẹ vào má anh. Khi họ nhìn nhau, bạn có thể nhìn thấy tình yêu đầy tràn đã gắn kết họ với nhau. Cô vợ mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào vai chồng. Anh vuốt má vợ yêu thương và nói nhỏ, "Anh yêu em!" Họ có thể không có một cuộc sống giàu có, nhưng hai vợ chồng này giàu có hơn hầu hết những người tôi từng biết. Họ đang sở hữu một tình yêu mạnh mẽ. Loại tình yêu này có thể giúp bạn đứng vững vàng trước những thử thách làm chao đảo cuộc đời. "Joe đang làm việc cho thị trấn này." Cô vợ nói với tôi. "Anh đang làm gì vậy?" Tôi hỏi. Cô vợ trả lời ngay mà không để Joe nói, "Joe thu lượm rác trong thị trấn này. Ông biết không, tôi tự hào về anh ấy lắm." "Em à, anh chắc rằng ông đây không muốn nghe về điều đó đâu," Joe nói. "Ồ không, tôi thật sự rất muốn nghe," tôi nói. "Ông biết không Bob, Joe là người thu rác giỏi nhất trong thị trấn này. Anh ấy có thể thu rác vào đầy xe tải, nhiều hơn bất cứ người nào khác đấy. Anh ấy có thể nén rác vào xe tải rất nhiều, để người ta khỏi phải chạy xe nhiều vòng để thu rác." Cô nói những điều đó với tất cả niềm say mê. "Trong những chuyến xe rác đường dài, làm như vậy tôi đã có thể tiết kiệm tiền cho thị trấn. Tiền nhân công sẽ giảm bớt, và tiền xăng xe tải cũng giảm nữa." Joe nói tiếp lời vợ. Có một khoảng lặng giữa chúng tôi. Tôi không biết phải nói gì cả. Tôi gật gật đầu và cố tìm ra từ nào để nói cho phải nhất. "Thật tuyệt vời! Đa số người ta phàn nàn về công việc như vậy. Đây chắc chắn là một công việc không hề dễ dàng. Nhưng thái độ của anh đối với công việc thật đáng khâm phục." Tôi nói.

Vợ Joe đi đến chiếc kệ bên cạnh đi-văng. Khi trở lại, trên tay cô cầm một mảnh giấy nhỏ được lộng trong khung. "Khi chúng tôi có đứa con thứ ba thì Joe bị mất việc. Chúng tôi sống trong hoàn cảnh thất nghiệp một thời gian, cuối cùng thì phải nhận trợ cấp thất nghiệp. Anh Joe không thể kiếm được việc ở bất kỳ đâu. Rồi một ngày kia, anh được giới thiệu đi phỏng vấn ở khu phố này. Họ đề nghị công việc mà anh đang làm hiện tại đây. Hôm đó, ảnh về nhà buồn bã và xấu hổ lắm. Ảnh kể cho tôi nghe, và nói rằng đây là điều tốt nhất mà anh có thể làm được. Thật ra, lương ở đây còn ít hơn cả tiền trợ cấp thất nghiệp của chúng tôi nữa." Cô dừng lại một chút, và đi đến bên Joe. "Tôi đã luôn luôn tự hào về ảnh, và sẽ luôn luôn như vậy. Ông thấy đó, tôi không nghĩ nghề nghiệp tạo nên con người. Tôi tin rằng chính con người tạo nên công việc." Joe nói, "Chúng tôi cần sống trong thị trấn này để làm việc ở đây, vậy nên chúng tôi thuê căn nhà này." "Khi chúng tôi chuyển đến đây, câu này đã được treo trên tường, ngay bên trong cánh cửa chính. Nó đã thay đổi chúng tôi hoàn toàn, Bob ạ. Tôi biết rằng Joe đang làm một việc đúng."

Cô vợ tiếp lời chồng và đưa cho tôi cái khung nhỏ. Nó viết như vầy: "Nếu một người được kêu gọi trở nên một người phu quét đường, anh ta nên quét đường như thể Michelangelo vẽ tranh hay Beethoven soạn nhạc, hoặc là William Shakespeare sáng tác thơ vậy. Anh ta nên quét đường thật sạch đến nỗi Chúa của đất trời này sẽ dừng lại và nói, "Ở đây có một người phu quét đường vĩ đại, đã làm công việc mình thật tốt!" - Martin Luther King

"Tôi yêu anh ấy vì chính anh mà thôi. Bởi những gì anh làm, thì anh ấy làm tốt nhất có thể được. Tôi yêu người thu lượm rác này biết bao!"

Pin It

Related Articles

Chúng tôi đang phát hành nhiều nhạc Music Video mới trên

Thông Tin

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin, Hy Vọng & Tình Yêu www.quangharvest.com  Email: info@quangharvest.com

Được lập nên từ tháng 05 năm 2015, là mục vụ nhằm truyền bá Tin Lành của Chúa trên các mạng xã hội cho tất cả mọi người ở khắp mọi nơi. Nguyện xin Chúa ban phước trên mục vụ ngày càng được mở rộng hơn.

Thống Kê Trực Tiếp 130 Quốc Gia

We have 3618 guests and no members online

Your Language