Kinh thánh: Mác 5:25-34 | Paul Yonggi Cho - Sống Thành Công
Có nhiều người chưa bao giờ có một kinh nghiệm cá nhân với Chúa Giê-xu Christ mặc dù họ đã đi nhà thờ trong một thời gian lâu dài. Một ngày kia, một thiếu phụ, rất lôi thôi lếch thếch và chịu khổ vì suy nhược, đã đến văn phòng của tôi để xin hỏi ý kiến. Bà kể lại câu chuyện của bà cách buồn nản. Bà được sinh ra và lớn lên trong một gia đình Cơ đốc, bà luôn đi nhà thờ cách trung tín. Chỉ vài trường hợp hiếm hoi và bất khả năng bà mới không đi nhà thờ hằng tuần. Trước đây vài tháng bà từng trải kinh nghiệm đau lòng và từ đó bà có triệu chứng suy nhược trầm trọng. Bà đã đến mấy bệnh viện và xin ý kiến của nhiều bác sĩ nhưng bà không nhận được sự giúp đỡ nào. Rồi bà dùng đến sự kiêng ăn và cầu nguyện, nhưng ngay cả việc ấy dường như không giúp ích gì cho bà. Trong cơn chán nản bà đến gõ cửa văng phòng tôi.
Sau khi nghe câu chuyện của bà, tôi hỏi thẳng “Bà đã gặp Chúa Giê-xu Christ chưa?“ Thậm chí bà không hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi. Vì thế tôi lại đặt câu hỏi cách khác: “Bà đã mời Chúa Giê-xu Christ vào lòng làm Cứu Chúa của cá nhân bà chưa?“ Bà không thể đưa ra câu trả lời xác định cho cả hai câu hỏi. Rõ ràng bà đã chưa được cứu mặc dù bà đã đi nhà thờ trong thời gian khá lâu. Tôi có dịp giới thiệu bà cho Chúa Giê-xu Christ là một thân vị, không chỉ là một tôn giáo, và Ngài đã trở thành Cứu Chúa của cá nhân bà. Chẳng bao lâu tôi thấy ánh mắt vui mừng bắt đầu chiếu sáng và thay đổi gương mặt u ám của bà, như ánh sáng ban mai của sự cứu rỗi chiếu qua “sương mù dày đặc“. Sự biến đổi đó là kết quả của quyền năng ban sự sống của Chúa Giê-xu Christ đến trong linh hồn bà.
Cơ đốc Giáo không phải là một tôn giáo, cũng không phải là kỷ luật tự chế, nhưng đó là tiếp nhận sự sống phục sinh của Chúa Giê-xu vào lòng ta bởi ý chí của riêng ta.
Trong Mác 5:25-34 bạn sẽ thấy câu chuyện về một người đàn bà rất muốn sống. Khi xem xét hoàn cảnh của người đàn bà này, chúng ta thấy rằng bà đã chịu khổ sở suốt 12 năm vì bệnh huyết lậu và bà đã từng thăm viếng nhiều bác sĩ. Bà đã chịu khổ vì những cơn bệnh đau đớn và đã tốn hết của cải mình có, nhưng bệnh càng ngày càng nặng hơn. Thậm chí trong tình cảnh như vậy bà đã có một tinh thần mạnh mẽ và một mơ ước sống không hề bị khuất phục. Ngày nay Chúa Giê-xu Christ đang sẵn sàng gặp gỡ những người hết lòng tìm kiếm sự sống.
Thường thường khi người ta đến với tôi để tham khảo ý kiến cá nhân, họ thường tuôn đổ ra những câu chuyện khốn khổ và buồn nản, cho tôi thấy một hình ảnh tiêu cực về đời sống tiêu cực của họ. Đấng Christ thích giúp đỡ người khác và thích giúp đỡ chúng ta, nhưng Ngài cần một người quyết định tìm kiếm sự sống và một người không chịu ngã quị trước hoàn cảnh khó khăn.
Khi bạn đọc về kinh nghiệm của Chúa Giê-xu ở Nazaret, bạn sẽ thấy rằng Ngài từ đồng vắng trở về Nazaret đầy dẫy Đức Thánh Linh. Vào ngày sabát Ngài mở sách tiên tri Êsai và đọc những lời này: “Thần của Chúa ngự trên Ta, vì Ngài đã xức dầu trên Ta đặng truyền Tin lành cho kẻ nghèo, Ngài đã sai Ta để rao kẻ cầm được tha, kẻ mù được sắng, kẻ bị hà hiếp được tự do và để đồn ra năm lành của Chúa. Đoạn Ngài xếp sách, trả lại cho kẻ giúp việc, rồi ngồi xuống, mọi người trong nhà hội đều chăm chỉ ngó Ngài. Ngài bèn phán rằng: “Hôm nay đã được ứng nghiệm lời Kinh thánh mà các ngươi mới vừa nghe đó“ (Luca 18:21).
Nghe lời lạ lùng của Đấng Christ, dân chúng có mặt trong nhà hội ở Nazaret rất ngạc nhiên. Tuy nhiên họ không hài lòng vì Chúa Giê-xu Christ không phải là một người danh tiếng như họ trông đợi, nhưng chỉ là con trai của người thợ mộc lớn lên giữa vòng họ. Chúa Giê-xu đầy dẫy Đức Thánh Linh và đã giảng dạy đầy ơn đến nỗi dân chúng ở quê hương Ngài phải ghen tị. Thay vì lắng nghe lời dạy của Chúa Giê-xu họ muốn gài bẫy và tiêu diệt Ngài. Lúc bấy giờ Chúa Giê-xu đã trích dẫn một câu chuyện trong Thánh Kinh Cựu ước. “Ta nói thật cùng các ngươi, về đời Êli, khi trời đóng chặt trọn 3 năm 6 tháng, cả xứ bị đói kém, trong dân Israel có nhiều đờn bà goá, dầu vậy, Êli chẳng được sai đến cùng một người nào trong đám họ, nhưng được sai đến cùng một người đờn bà goá ở Sarepta, xứ Siđôn. Trong đời Đấng tiên tri Êlisê, dân Israel có nhiều kẻ mắc tật phung, song không có ai lành sạch được chỉ Naaman, người xứ Siri mà thôi“ (Luca 4:25-27).
Đức Chúa Giê-xu đã kể lại câu chuyện này với dân làng để bày tỏ một chân lý.
Trong đời Cựu ước khi Eli sống ở Israel, Đức Chúa Trời đã sai đến cơn hạn hán đói kém suốt 3 năm rưỡi để phán xét dân Israel vì cớ họ đã bỏ theo hình tượng và các thần lạ. Họ đã không hết lòng tìm kiếm Chúa cũng không ăn năn tội lôi mình. Có một người đàn bà là công dân xứ Siđôn, đã tha thiết tìm kiếm Chúa. Khi Êli đến nhà bà lúc bà đang lượm vài cành củi khô để làm bánh ăn bằng ít dầu trong bình và ít bột trong vò. Bà và cậu con trai sắp ăn bánh đó rồi chết. Êli xin bà hãy nướng và mang đến cho ông ổ bánh đó. Bà không ngần ngại nhưng lập tức nướng bánh và mang tất cả đến cho vị tiên tri của Đức Chúa Trời. Điều này đã tỏ ra rằng bà đã có một khát vọng tìm kiếm Chúa và vâng lời Chúa. Bởi niềm mơ ước mà Đức Chúa Trời đã sai Eli đến người đàn bà này.
Trong đời sống của Êlisê, có nhiều người phung ở Israel nhưng họ không quan tâm đến việc tìm kiếm Chúa. Tuy nhiên có một người phung - một người Siri, tên là Naaman đã tìm kiếm lẽ thật. Ông là một tướng lĩnh nổi tiếng, nhưng ông có một mơ ước cháy bỏng tìm kiếm Chúa. Khi ông nghe nói về tiên tri của Đức Chúa Trời qua lời của đứa tớ gái Hêbơrơ, ông đã lập tức lìa xứ Siri đến Israel để tìm vị tiên tri. Vì cớ lòng ao ước nóng bỏng tìm kiếm Chúa và tìm sự sống của ông, Đức Chúa Trời đã đáp ứng nhu cầu và chữa bệnh cho ông. Chúa Giê-xu đã kể câu chuyện này để thách thức người Nazaret hãy có ước ao nóng cháy tìm kiếm Chúa. Thay vì lắng nghe tiếng phán của Chúa Giê-xu cả dân chúng đã âm mưu tiêu diệt Ngài, nhưng chưa đến lúc Ngài phải chết nên Đức Chúa Trời đã làm mù mắt họ và Chúa Giê-xu đã đi qua khỏi họ mà không ai đụng đến Ngài.
Nếu bạn không có một ước ao nóng bỏng tìm kiếm Chúa thì Ngài sẽ không quan tâm đến đời sống bạn. Người đàn bà trong Kinh thánh từng chịu khổ suốt 12 năm vì huyết lậu đã quyết định gặp Chúa. Đức Chúa Cha đã xắp xếp hoàn cảnh đưa bà đến chỗ có thể nghe Tin lành và gặp gỡ Chúa Giê-xu Christ. Không thể tiếp nhận sự sống từ Đấng Christ mà không biết Ngài như là Chúa của sự sống.
Thứ hai: Nhiều người đã chỉ đến xin tôi cầu nguyện một cách mê tín. Họ không muốn dành thì giờ đọc Kinh thánh và học biết về Chúa Giê-xu Christ. Đây không phải là đường lối của Đức Chúa Trời, thế nhưng họ chỉ muốn đến để được chữa lành bệnh theo cách mê tín dị đoan qua việc nhờ Chúa làm phép lạ khi được đặt tay lên. Chúng ta biết đức tin đến bởi người ta nghe lời Đức Chúa Trời. Giống như người đàn bà này nghe lời của Chúa Giê-xu Christ, chúng ta phải nghe lời Chúa và có tri thức về Ngài và các lời hứa của Ngài.
Kinh thánh dạy rất rõ trong Rôma 10:14-15: “Nhưng họ chưa tin Ngài thì kêu cầu sao được? Chưa nghe nói về Ngài thì làm thế nào mà tin? Nếu chẳng ai rao giảng thì nghe làm sao? Lại nếu chẳng ai được sai đi thì rao giảng thế nào? Như có chép rằng: những bàn chân kẻ rao truyền Tin lành là tốt đẹp biết bao“.
Rôma 10:17 cũng dạy chúng ta rằng: “Đức tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe là khi lời Đấng Christ được rao giảng. Nếu một người không quan tâm đến lời của Đức Chúa Trời thì Đức Chúa Trời không thể làm việc gì trong họ.
Đức tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe là khi lời Đấng Christ được rao giảng.
Hãy để tôi chia xẻ với các bạn lời làm chứng của bà Soon Ai Choe. Một trong những người bà con của bà sắp chết vì bệnh ung thư ở bệnh viện Quốc gia Seoul, sau một cuộc giải phẫu lợi răng của ông này các bác sĩ đã khám phá ra rằng bệnh ung thư của ông phát triển quá nhanh đến nỗi họ tưởng rằng ông này chỉ sống được một vài tuần lễ nữa thôi. Nhưng ông này rất muốn sống và vì thế bà Choe đã nói chuyện với ông ta về Đấng Christ. Rồi bà mời một mục sư phụ tá đến bệnh viện để chỉ dẫn thêm và cầu nguyện, mục sư nói thêm về Chúa Giê-xu cho người đàn ông đó, cầu nguyện với ông ta và mời ông đến dự nhóm thờ phượng sáng chủ nhật. Người đàn ông theo bệnh viện cho biết những ngày của ông còn rất giới hạn.
Vào một sáng chủ nhật đặc biệt, trong một giờ thờ phượng Đức Chúa Trời đã tỏ cho tôi rằng một người mắc bệnh ung thư miệng sắp được lành bệnh. Khi tôi báo cho Hội thánh biết rằng Đức Chúa Trời sắp chữa lành một người bệnh ung thư miệng, thình lình người này tiếp nhận đức tin và khi đứng lên ông nhận ngay được sự động chạm từ Đức Chúa Trời và từ lúc đó bệnh ung thư biến mất, sau một vài tuần ông hoàn toàn được lành bệnh và không còn dấu hiệu ung thư nữa.
Thay vì qua đời trong vòng một tuần lễ, thời gian đã là một năm trôi qua kể từ ngày đầu tháng tư, 1976, tính từ ngày ông nhận được sự đụng chạm chữa lành từ Chúa, ông vẫn khoẻ mạnh và tiếp tục đi nhóm lại trong các giờ thờ phượng của chúng tôi. Vì cớ ông đã nghe nói về Chúa Giê-xu Christ và vì cớ ông đã có sự hiểu biết về quyền năng chữa bệnh của Chúa, ông đã sẵn sàng nhận được từ Đức Chúa Trời. Một người không chịu lắng nghe lời Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ sẵn sàng nhận được đức tin của Đức Chúa Trời bởi vì đức tin đến bởi người ta nghe, là khi lời Chúa được rao giảng.
Thứ ba: Sự thực mầu nhiệm được gọi là “đức tin“ có thể giữ và sở hữu bởi mọi người Cơ đốc. Đức tin của bạn không phải là sự hiểu biết. Một quan niệm thông thường là nếu một người có thể hiểu biết mọi lời trong Kinh thánh thì người đó có đức tin. Điều này không đúng vậy. Sự hiểu biết đặt nền tảng cho một người tìm kiếm Chúa một cách đúng đắn. Đức tin chỉ đến khi một người tìm kiếm Chúa hết lòng. Rồi, nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh, Đức Chúa Trời truyền đạt đức tin cần thiết trong linh hồn chúng ta. Đức tin không chỉ là sự hiểu biết, nó còn nhiều hơn là sự hiểu biết. Đức tin không chỉ là hy vọng, nó còn hơn là hy vọng. Thường thường con người chỉ hy vọng vào cái gì đó khá hơn vào ngày mai hoặc tuần lễ đến hay năm đến, nhưng người đó có thể chờ đợi cho đến khi chết và bên kia sự chết thì không còn hy vọng gì nữa. Hy vọng sẽ không bao giờ đem đến hiệu quả xác định. Đức tin thì luôn luôn, bây giờ, hiện tại.
Sự thực mầu nhiệm này có thể ví như sương mù, đức tin giáng xuống như sương mù và chiếm hữu lòng ta bằng quyền năng của Đức Thánh Linh, bạn biết điều đó. Dầu sau khi hầu việc Chúa gần 20 năm rồi tôi không thể giải thích thực sự mầu nhiệm này về đức tin. Điều duy nhất tôi có thể nói khi bạn có đức tin thì bạn có đức tin và khi bạn không có đức tin thì bạn không có đức tin.
Nhiều bệnh nhân đến với tôi để xin nhận sự chữa lành, nhưng trong nhiều trường hợp tôi khám phá rằng, họ không có một chút đức tin nào trong lòng họ. Vâng, họ có sự hiểu biết về sự chữa bệnh. Vâng, họ có sự hy vọng nhưng tôi không tìm thấy sự hiện diện của bất cứ đức tin nào trong linh hồn của họ. Tôi luôn luôn khuyến khích những người này dành thì giờ xem xét tấm lòng của họ, xưng tội và chờ đợi Chúa cho đến khi Đức Chúa Trời truyền đạt đức tin qua quyền năng của Đức Thánh Linh. Đức tin là một ân tứ từ Chúa. Đây không phải là đức tin siêu nhiên luôn luôn đến từ trên cao. Thường thường khi bệnh nhân đến, tôi có thể phân biệt được sự hiện diện của đức tin trong linh hồn của họ. Đó là sự thực lạ lùng, kỳ diệu và mầu nhiệm được gọi là đức tin. Rồi, lập tức tôi biết rằng người này sắp sửa nhận được sự chữa lành, quả nhiên khi tôi cầu nguyện cho người đó, người đó tin và quyền năng của Đức Chúa Trời đến đem lại sự giải cứu.
Chúng ta phải dành thì giờ để nhận lãnh đức tin. Nếu bạn không có đức tin, bạn phải dừng lại để xem xét tấm lòng mình và tìm kiếm Chúa. Nếu bạn cần đức tin lớn lao, đôi khi bạn phải kiêng ăn và cầu nguyện. Nếu bạn không thể nhận lãnh đức tin trong một tuần lễ, bạn phải tiếp tục cầu nguyện, nhưng một khi bạn nhận được đức tin mạnh mẽ bạn có thể ra lệnh ngay cả cho “ngọn núi lớn phải dời đi xuống biển“. Đức tin là sự thực quyền năng, quý báu và kỳ diệu. Tuy nhiên tôi không thể lấy đức tin đưa ra cho bạn xem vì đây là cái gì thiêng liêng. Bạn có thể cảm thấy nó, bạn biết khi đức tin đến thì kèm theo với nó sự đảm bảo và niềm vui lớn, nhưng bạn không thể giải thích nó bởi vì đức tin thuộc về chiều kích thứ tư của vũ trụ và không thể giải thích với ngôn ngữ của chiều kích thứ ba.
Thứ tư: Khi bạn có đức tin đó bạn phải thực hiện một khởi điểm của đức tin. Người đàn bà trong Kinh thánh tự nói trong lòng: “Nếu ta chỉ rờ đến áo Ngài thì ta sẽ được lành bệnh“. Bà đã thực hiện việc rờ trôn áo Chúa Giê-xu như là khởi điểm của đức tin bà. Ngay cả khi đức tin của bạn đang phổng lên và đang bùng cháy trong linh hồn bạn, nếu bạn không có điểm đánh lửa thì đức tin đó cũng không tạo ra các kết quả. Bạn phải luôn luôn có một thời điểm xác định và một nơi chốn xác định cho đức tin của bạn khởi hành. Khi chúng ta xem xét đời sống của Ápraham. Chúng ta thấy Ápraham đã chờ đợi hơn 25 năm để nhận lãnh đức tin. Khi Đức Chúa Trời đã ban cho ông đức tin về một người con trai, ông đã khiến thời gian đó thành điểm phát xuất của một đời sống thay đổi và Đức Chúa Trời đã thay đổi tên của ông từ Ápram thành Ápraham: “Cha của nhiều dân tộc“. Khi đức tin đến có điều gì đó phải hành động căn cứ trên đức tin đó bởi vì đức tin mà không có hành động thì đức tin chết. Một cái gì đó phải được thực hiện cho dù bạn trổi dậy và khởi sự hành động hoặc thay đổi tên của bạn. Hãy thực hiện một khởi điểm từ chỗ mà bạn sẽ không bao giờ quay trở lại, hãy đốt cầu sau bạn và tiến tới với đức tin. Hãy đánh lửa cho xi lanh đức tin và hãy lái xe tiến lên. Đây là đức tin tích cực.
Sau khi tiếp nhận đức tin, nhiều người chỉ ngồi và sốt ruột. Rồi giống như sương mù Đức Thánh Linh được cất lên và đức tin bị rút đi. Đức tin không luôn luôn lưu ngụ trong lòng bạn. Khi sương mù giáng xuống nó lưu lạc cho đến khi mặt Trời mọc hay gió bắt đầu thổi, rồi sương mù tan đi. Một khi đức tin đến, bạn không được bỏ mất cơ hội, bạn phải hành động căn cứ trên đức tin và khởi sự tiến hành. Đức tin hành động sẽ đạt tới ngôi Đức Chúa Trời và các phép lạ lớn lao sẽ được thực hiện.
Khi người đàn bà này đánh lửa đức tin của bà bằng hành động, quyền năng của Chúa Chúa Giê-xu Christ đã tràn vào bà và tiếng nói hấp hối của bệnh nhân đã lìa khỏi bà. Lập tức Chúa Giê-xu quay lại phán “Có ai đó đã rờ đến ta?“ Phierơ và vài sứ đồ đã nói: “Nhưng thưa thầy, có quá nhiều người đang lấn ép quanh thầy mà thầy hỏi: ai rờ đến ta?“ Chúa Giê-xu phán. Một người có đức tin đã rờ đến ta vì tã biết quyền năng và sự xức dầu từ nơi ta đã xuất ra cho người đó. Bạn có thể đến nhà thờ, bạn có thể cầu nguyện, bạn có thể rờ đến Chúa Giê-xu bằng trí óc và thần học, nhưng quyền năng của Chúa Giê-xu sẽ không bao giờ đến với bạn cho đến khi bạn rờ đến Ngài bằng cánh tay đức tin.
Thình lình người đàn bà này biết rằng bà không thể giấu mãi nên bà đã run rẩy đến cúi đầu trước mặt Chúa bày tỏ toàn bộ câu chuyện. Đấng Christ rất vui mừng bởi vì Ngài luôn luôn hài lòng khi thấy những người dám đặt đức tin và sự trông cậy mình nơi Đấng Christ hằng sống. Bà này không chỉ được lành bệnh nhưng Đấng Christ đã ban phước cho bà với sự bình an và sức khoẻ.
Chúa Giê-xu Christ hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời không hề thay đổi. Ngài đang ở giữa chúng ta ngày nay. Ngài đang ở đây nhưng bạn chỉ có thể rờ đến Ngài và gặp gỡ Ngài qua đức tin.
Chúng ta hãy theo dõi bốn bước này dẫn đến đức tin:
- Thứ nhất giống như người đàn bà này chúng tã hãy ao ước có được sự sống.
- Thứ hai hãy học hỏi lời của Đức Chúa Trời và lắng nghe các sứ điệp từ các tôi tớ Chúa để học biết về Đấng Christ. Không có sự hiểu biết này bạn không có được nền tảng để tìm kiếm Chúa.
- Thứ ba sau khi bạn có sự hiểu biết hãy tìm kiếm Chúa cho đến khi bạn có sự thực mầu nhiệm được gọi là đức tin này.
- Thứ tư khi bạn có được đức tin này bạn hãy đánh lửa đức tin, làm ấm lại bộ máy của đời sống bạn và hãy khởi sự tiến lên. Hãy để đức tin bày tỏ ra trong hành động của bạn và Cha thiên thượng của chúng ta sẽ làm nhiều việc lớn lao cho đời sống bạn.
Đấng Christ rất vui mừng bởi vì Ngài luôn luôn hài lòng khi thấy những người dám đặt đức tin và sự trông cậy mình nơi Đấng Christ hằng sống.